
Câu chuyện tản mạn người hướng nội
Hôm nọ có việc đi ngân hàng, trong lúc ngồi chờ đến lượt thì tôi nhìn mọi người xung quanh. Lúc đó có các bạn nhân viên tập sự ngành ngân hàng đang thực hiện việc tư vấn dịch vụ nào đó. Tất nhiên chuyện không có gì đáng bàn cho đến khi tôi nhìn thấy một cô gái đứng ở góc hơi xa so với nhóm tập sự của mình.
Cô đang nói chuyện với khách hàng của mình, cô nói ít và lắng nghe nhiều hơn. Cô không hề nhút nhát như vẻ ngoài của cô. Cô không dùng nhiều cử chỉ ngôn ngữ và biểu cảm khá nhẹ nhàng. Sau khi tư vấn xong, cô lại đứng ở một góc nào đó, uống ly nước và tiếp tục lại nói chuyện với một khách hàng khác.
Thoạt nhìn đánh giá, tôi đoán cô là người hướng nội. Tự dưng ngẫm nghĩ đây vẫn là cách người hướng nội chúng ta hay làm, nói ít nghe nhiều. Mỗi lúc kết thúc một giai đoạn công việc thì cần nghỉ ngơi một lúc để lấy lại nguồn năng lượng của bản thân. Trong bài viết đề cập về những công việc không mấy phù hợp với người hướng nội có bao gồm nghề sales này. Tất nhiên bài viết không có ý người hướng nội sẽ không làm được nghề sales mà chúng ta sẽ làm việc bằng một cách khác dù có sự khác biệt hoàn toàn và không phải người hướng nội chúng ta là những kẻ nhút nhát.
Cũng một lần khác, tôi lại ghé vào một cửa hàng có tiếng ở Q.1 vì rất thích không khí mua sách tại đó. Không có quá nhiều người, các cuốn sách được xếp theo thể loại sách sao cho dễ lựa chọn. Chỉ là lần đó tôi bước vào quán, cô bán hàng khi đó không lên tiếng chào hỏi khi có người khách hàng bước vào cửa hàng, vì quy tắc trong nghề giao dịch dịch vụ thì các nhân viên bán hàng luôn được hướng dẫn điều này. Thực sự mà nói là tôi cũng không quá bận tâm đến vì tôi thích mua sách trong lặng lẽ, tự mở cửa bước vào, tự đến quầy sách và các bạn mặc cho tôi chọn loại sách nào tùy thích.
Khi đã chọn cuốn sách ưng ý, tôi bước đến quầy, cô nhân viên bán hàng khi đó nở nụ cười và có chút hơi lung túng thì phải dù cho sau đó cô ấy cũng chu đáo bọc sách plastic, nhưng vẫn nhớ rất rõ là từ khi mở cửa cho đến lúc thanh toán thì hầu như lời nói phát ra là rất ít. Sực nhớ ra là do cách quan sát của mình , tôi chợt nhận ra rằng trên khuôn mặt của cô khi bước vào có chút không thoải mái và tỏ ra sự đau đớn nào đó. Thực sự mà nói không biết là có bạn nào đồng ý với tôi hay không ; nếu đi mua hàng thì đa phần cũng rất thích mua hàng trong im lặng là nhiều mà không cần chủ quán phải đon đả mời chào mà tôi biết món nào sẽ lấy và không cần mặc cả. Khi đi mua hàng, điều mà tôi tập trung nhất là sản phẩm trước tiên hơn là dịch vụ nên lắm lúc bước vào những cửa hiệu lớn, tôi có chút ngại ngùng khi các bạn nhân viên bán hàng đon đả mời chào và giới thiệu mặt hàng mới về một cách chi tiết. Thực sự mà nói thì tôi cảm thấy có chút không thoải mái khi họ nói, mặc dù tôi vẫn biết đây là nghề nghiệp của họ, nên vẫn có mong muốn suy nghĩ trong đầu hãy để cho tôi thoải mái lựa chọn hơn là được giới thiệu.
Vẫn nhớ mãi một bạn nữ đi nhờ xe của tôi, tôi có được nghe bạn ấy kể về chuyến hành trình đi các tỉnh miền Bắc của mình trong vòng nửa năm. Bạn nói khá nhiều, thực sự mà nói vẫn rất muốn tham gia vào câu chuyện của bạn và muốn mình cũng hào hứng hơn trong từng lời bạn kể nhưng vẫn không làm được cứ như thể có chút gì đó ngăn cản mình vậy. Suốt quãng đường về, mình nghe là chính, bạn nói là nhiều và sự hưởng ứng là rất yếu ớt. Cũng rất may là bạn không để ý đến cảm xúc của mình nên vẫn cứ nói và tôi vẫn nghe cho đến khi dừng xe, bạn cảm ơn rồi hòa vào dòng người đi bộ sang đường bên kia. Rồi tự nhiên thấy bản thân thoải mái hơn.
Hướng nội, nhỉ ?