Tình Bạn

Chẳng lẽ chúng tôi nhàm chán lắm sao ?

Tại sao có vẻ như những người bạn khác của chúng tôi luôn luôn có những người khác luôn bên cạnh khi chúng tôi muốn dành nhiều thời gian với họ? Chắc chắn là, bởi vì họ luôn luôn có những người khác xung quanh hầu hết thời gian. Nhưng lần khác họ lại mời những người khác mặc dù họ biết trước rằng lúc đó cũng có chúng tôi đang ở đó. Họ có cần những người khác như một “liều thuốc tinh thần” hay vì chúng ta quá nhàm chán khi ngồi với họ chăng? Họ có cần nhiều người để vui đùa cùng nhau trong một hoặc hai giờ đó không?

Tôi đã trải qua điều này rất nhiều lần trong cuộc sống và trong những câu chuyện từ những người hướng nội khác qua nhiều năm, nhưng gần đây tôi đã nghĩ về 3 tình huống khác nhau mà tôi biết mọi người ở cả hai mặt của vấn đề.

Susan và Robert

Susan, một người hướng nội nhạy cảm và Robert, một người hướng ngoại “sôi nổi”, họ là những người bạn thân của nhau, làm mọi việc cùng nhau hầu hết các ngày trong tuần. Họ làm việc cùng nhau, họ ăn trưa cùng nhau và mua sắm và tán gẫu và cười với nhau mọi lúc. Họ không ở với nhau; cô sống với anh chồng có tên là Brad và Robert kết hôn với Jeff, vì vậy Robert cũng có cơ hội để giao lưu với đám đông bạn bè trong khi cô nhà.

Sau đó, Susan và Brad đã phải di chuyển đến một thành phố cách đó 402km vì Brad được thăng chức và điều động tới công ty mới. Động thái này gây cho cô sự buồn bã. Robert là một phần quan trọng trong cuộc đời của cô và cô thực sự cảm thấy buồn bã vì phải bỏ anh lại. Cô và Robert vẫn gửi email và nhắn tin thường xuyên, và khoảng một tháng sau khi cô chuyển đi, Robert mời cô đến và dành cả ngày cuối tuần cùng anh và Jeff. Cô đếm số ngày cho đến thăm, dự đoán tất cả những niềm vui mà họ sẽ có, nói chuyện, ăn uống, cười, và chỉ làm bất cứ điều gì họ muốn.

Khi Susan đến nhà sau 4 giờ lái xe, cậu bạn thân chào đón và giới thiệu cô chú chó mới, rất dễ thương và đáng yêu. Nó giống như những lần trước, và nó vẫn tỏ vẻ mừng rỡ như trước đây. Mùi thơm của món bánh xộc thẳng vào phòng khách từ nhà bếp, nên cô biết Jeff có thứ gì đó ngon trên bếp để dành ăn tối.

Khoảng 6 giờ chiều, chuông cửa reo. Cô không ngờ điều này; hy vọng đó chỉ là một người hàng xóm với một câu hỏi nhanh và sau đó họ có thể tiếp tục chuyến thăm ngọt ngào, nhưng rất ngắn ngủi ấy. Thay vào đó, có khoảng 6 người phụ nữ đang ở cửa! Một số người mang bia hoặc rượu, và một người mang theo một cái bánh mì. Cái quái gì đang xảy ra nhỉ? Robert chào đón những vị khách một cách chân thành, và ngay sau đó phòng khách là một nơi sinh động, khi những người phụ nữ dọn thức ăn và ngồi xuống. Jeff mở một bộ phim cho tất cả mọi người. Susan bối rối. Vì vậy, Robert đã quên cô ấy đã đến cho chuyến thăm này! Làm thế nào cậu ta có thể như vậy chứ?

Cô ấy có nên đi không? Cô cảm thấy như một đứa trẻ bị bỏ rơi, gần như rơi nước mắt từ sự mệt mỏi của đám đông với sự nhầm lẫn và tổn thương. May mắn thay mọi người chỉ xem phim, cười to và trò chuyện với nhau, vì vậy cô ấy có thể giữ im lặng. Trước đó cô cũng đã dành thời gian phần lớn ngày hôm sau với bạn bè, nhưng vì họ dường như không có thời gian cho cô, cô thề rằng sẽ không bao giờ làm lại điều này nữa. Rõ ràng là cô đã hoàn toàn hiểu lầm giá trị của cô đối với Robert. Cậu ta đã nói rõ rằng không nghĩ  “chỉ có cô bạn ấy” sẽ là “đủ”.

Marie và Diane

Marie luôn thân thiết với chị gái Diane, nhưng một khi mỗi người ra khỏi nhà và đi chơi, có vẻ như Marie không bao giờ có thể có được một khoảnh khắc riêng tư với Diane mà không có những người khác xung quanh. Ngay cả khi Diane gọi và kêu em mình đi chỗ khác, thì Diane cũng mời những người khác đi cùng. Đôi khi Marie cảm thấy không thích. Không phải là Diane không thể nói chuyện với em mình, mà cô thích được giao lưu trò chuyện trong nhóm bạn đông đúc. Một lần cô ấy nói với tôi rằng dường như tất cả những gì Diane quan tâm là “giao tiếp xã hội”, nếu cô không thể cùng với em gái mình cho một “buổi tối tốt đẹp” cho hai người họ.

Jeremy và Roderick

Jeremy là một chàng trai tốt bụng, một người hướng nội trầm tĩnh, thích những môn thể thao như đi bộ đường dài và câu cá. Anh ấy làm việc trong một nhóm lớn những người mà anh ấy coi là bạn bè. đặc biệt là Roderick, người đã chia sẻ một số câu chuyện đùa vui. Sau đó, Jeremy nhận được một lời mời làm việc tốt hơn, và anh thấy rằng sau khi anh rời công ty, anh đã không nghe nhiều từ Roderick nữa. Trên thực tế, lần duy nhất Roderick dường như muốn gặp anh ta là khi một nhóm lớn đang đi cùng. Anh ta đã mời đi cùng? Có lẽ Roderick không thực sự là bạn của anh. Anh tự hỏi liệu Roderick có bất kỳ thêm bạn bè nào không.

Điều gì đã xảy ra ?

Trong hai trường hợp đầu tiên, không phải là bạn bè và người thân tính cách hướng ngoại nhận thấy người hướng nội quá nhàm chán hoặc “không đủ vui”. Thay vào đó, Robert và Diane hoàn toàn tin rằng nếu một người vui vẻ, 2 (hoặc 10) người sẽ còn tốt hơn. Robert không cố gắng làm hỏng chuyến thăm của Susan; anh ấy đã cố gắng làm cho nó thực sự tuyệt vời cho cô. Anh đã rất vui khi cô đến thăm và nghỉ cuối tuần tại nhà mình, và anh nghĩ cô thực sự thích một buổi tối ở nhà với một vài người bạn của anh hơn là làm những gì anh thường làm vào thứ bảy và đi đến một bữa tiệc lớn. Anh cũng không biết rằng anh là một trong số một hoặc hai người mà cô rất trân trọng. Anh quý Susan, nhưng anh ấy có rất nhiều bạn và muốn tận hưởng nhiều người cùng một lúc.

Tương tự như vậy, Diane nghĩ cô đang giúp em gái Marie để mở rộng tầm nhìn của mình một chút. Cô biết Marie đã không đi ra ngoài rất nhiều và đôi khi cô lo lắng về điều đó. Cô nghĩ rằng cô có thể giúp Marie bằng cách “lôi kéo” em gái mình trong đời sống xã hội hoạt động bình thường, hy vọng rằng Marie cũng có thể bắt đầu tận hưởng một vòng bạn bè lớn hơn và vui hơn.

Roderick, hóa ra thực sự muốn có một chút xúc tác từ những người bạn khác. Anh tâm sự với tôi một lần, “Tôi không thể đi uống bia chỉ với Jeremy vì anh ấy sẽ không nói chuyện”. Jeremy không bao giờ nghe thấy điều đó, tất nhiên, nhưng sau nhiều tháng quen với nó, cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật rằng anh sẽ không gặp Roderick mà không có nhóm bạn bè xung quanh. Và trên thực tế, anh bắt đầu thực sự thích thú khi được tiếp tục với nhóm quen thuộc lớn. Chắc chắn họ là bạn của anh ấy. Họ không phải là “người bạn tốt nhất” mà anh đã nghĩ anh muốn có.

Phải mất một thời gian dài tôi mới nhận ra rằng nhiều người hướng ngoại thực sự tin vào câu nói “càng đông, càng vui”, và nhận ra rằng những gì có vẻ quá nhiều đối với tôi là đủ để làm họ thích thú cho dù đó là những người ăn tối, nói chuyện, hoặc nhiều thứ khác. Chúng tôi có thể vẫn muốn dành thời gian với những người bạn hướng ngoại của chúng tôi, nhưng hiểu cách tiếp cận lại gây ra sự hiểu lầm.

Đôi khi chúng ta khó sử dụng lời nói của mình, nhưng nó có thể chính xác là những gì chúng ta cần. Marie hoặc Susan có thể nói, “Này, mình thực sự mong muốn ở cùng với gia đình cậu tối hôm nay. Tôi sẽ chỉ nói chuyện với bạn như chúng ta đã từng làm trước đây. Chúng ta có thể tổ chức tiệc nhỏ vào tối thứ bảy không? Lần tới chúng ta có thể có một bữa tối lớn với bạn bè đông đủ hơn. ”Bạn bè của chúng tôi có thể hơi ngạc nhiên về yêu cầu này, nhưng với bất kỳ may mắn nào đi nữa, họ sẽ rất vui khi thực hiện nỗ lực này.

Loading

Source
Are we not interesting enough? By C.Black

Huy Đức

Tư vấn giao tiếp, công việc, hướng nghiệp, công việc và mối quan hệ cho người hướng nội. Email: info@bloghuongnoi.com Phone 0977.201.561 Skype : shinwa0204

Related Articles

Trả lời

Back to top button