
Hôm nọ có việc lên nhà chị họ chơi, nhà chị vừa là ở vừa là kinh doanh. Phóng xe từ Q1 lên Gò Vấp cũng đã hơn 7h tối. Cũng là lúc chị vừa dọn cơm và mọi người cùng ăn, tất nhiên là cũng có mình trong đó, hê hê.
Cuối ngày việc chị chưa xong, chồng bát đĩa thì một đống đấy nhưng chưa kịp dọn dẹp. Tranh thủ chị đang làm ở bên ngoài, mình xắn tay phụ chị việc hậu cần là rửa chén. Mặc cho mấy người bên kia cười đùa trò chuyện mình chỉ đứng yên trong khu vực nhà bếp. Dù cho lúc đó chị không cho mình làm, nhưng mình cố gắng “đấu tranh” cho bằng được.
Lý do thích rửa chén là bởi, lúc đó không ai làm phiền mình. Người khác nói, cười đùa thì mình im lặng. Mình thích nhìn từng vết bẩn được tẩy sạch trên từng cái dĩa, cái thìa, cái nồi. Mình thích nhìn mảng bọt nổi trong chậu rửa và thích nhìn nước chảy từ vòi ( cố tình vặn dòng nước thật nhỏ, chảy cho lâu, nhìn….cho vui). Thích nhìn màu trắng và thích sự sạch sẽ trả lại nguyên vẹn cho tất cả dụng cụ đồ đạc dùng cho bữa ăn gia đình. Thích nghe tiếng nước chảy đầy bồn và tiếng nước rút ra khỏi bồn. Nghe xong lại tiếp tục tìm thức khác chỉ để nhìn, để nghe.
Mình có thể ngồi cả tiếng đồng hồ trong nhà bếp chỉ để sờ từng món đồ, nhìn tủ gỗ và khua tay vào dòng nước mát lạnh đang chảy ra từ vòi. Thích đắm chìm trong từng khúc tưởng tượng có kiểm soát.
Thực tình thì hướng nội không liên quan đến chuyện rửa chén hay ngược lại. Thích rửa chén vì…thích thế. Thế thôi.
Và nếu có được mời đi ăn tiệc, nếu như được xin làm gì sau khi ăn thì mình vẫn có thể trả lời, đó là thích rửa chén.
Vậy mà mình tưởng nam có mình mình thích rửa chén. Coi như mình đã sai