
Người hướng nội cần thời gian một mình nhưng cũng rất dễ cô đơn
Trong nhiều năm tôi không biết hướng nội là gì, tôi đã nói với người thân rằng tôi đoán mình là một “người cô đơn”. Đó là cách duy nhất tôi có thể mô tả sự thật là, mặc dù tôi có thể chatchit và đùa giỡn với người khác khi tất cả chúng tôi ở cùng nhau; nhưng khi mọi người cười đùa cùng nhau, tôi chỉ thích một mình. Nó thường không xảy ra khi ai đó muốn đến xem tôi đang làm gì [quần áo, ghế sofa, sách, cây cối, thức ăn cho mèo]. Xét cho cùng, tôi là người cần bất cứ điều gì, và tôi chắc chắn có thể suy nghĩ và đưa ra quyết định tốt hơn khi không ai nói chuyện với mình.
Như đã nói, tôi có rất nhiều người bạn tuyệt vời trong nhiều năm qua, và tôi thực sự thích ở cùng họ. Vì chưa có một thuật ngữ nào phù hợp cả, tôi đã sử dụng thuật ngữ “người cô đơn” để tự gắn nhãn một cách nhanh chóng khi mọi người ngó lơ tất cả những niềm vui mà tôi đang có. Đáng buồn thay, các phương tiện truyền thông và những người quy chụp thường sử dụng thuật ngữ đó để ám chỉ một người anti-social: một người ghét môi trường xã hội.
Mặc dù tôi cần phải ở một mình hầu hết toàn bộ thời gian, nhưng tôi cũng có niềm vui nho nhỏ khi đọc sách hoặc tự làm những việc khác và tôi cũng có lúc cảm thấy thực sự cô đơn. Thỉnh thoảng tôi đã tìm thấy chính mình trong một tình huống mà tôi đã ở một mình trong một ngày cuối tuần, tôi muốn làm điều gì đó với một người bạn nhưng vì lý do nào đó thì những người mà tôi muốn liên lạc lại đang bận. Có lẽ đó là một kỳ nghỉ cuối tuần hoặc chỉ là một sự trùng hợp, nhưng tôi đã thấy mình một mình vào một ngày cuối tuần mà không có kế hoạch nào cả và nhận ra tôi thật là cô đơn.
Đến hôm tôi đã nói chuyện với bất kỳ người hàng xóm nào đó đang đi ngang qua cửa nhà mình. Khi điều đó xảy ra, tôi tự hỏi rằng chắc gì mình không phải là người cô đơn? Điều gì đã xảy ra với người phụ nữ thích tản bộmột mình để làm việc riêng. Câu trả lời là, không phải lúc nào tôi cũng muốn ở một mình. Tôi thích kết giao với mọi người và tận hưởng niềm vui đó. Tuy nhiên, tôi không thể ở bên mọi người mọi lúc. Tôi là một người hướng nội.
Là người hướng nội, “pin” của tôi phải được sạc, giống như pin của máy tính xách tay. Khi pin được sạc đầy, một máy tính xách tay chạy rất tốt và “đáng tiền”. Không ai có thể nói một máy tính xách tay đó sẽ giảm giá trị hoặc xấu bởi vì nó đang được sạc lại. Chúng tôi hoạt động cũng như chiếc máy tính xách tay để chúng tôi đảm bảo luôn có sự chuẩn bị nhất định trước khi tham gia tình huống xã hội.
Người hướng ngoại giống như trái bóng rổ vậy. Miễn là ai đó đang làm gì đó với họ, mà trái bóng rổ có rất nhiều năng lượng, do đó họ sẽ nhận được năng lượng bằng cách người kia ném lại trái bóng. Khi một mình, chúng không còn nảy nữa. Không ai có thể nói rằng bóng rổ là thứ vô dụng chỉ vì nó không nẩy lên và bị nẩy lại bởi chính nó. Chúng tôi hiểu rằng bóng rổ cần người ta cầm lên, ném đi ném lại, từ đó tạo ra tương tác, tạo ra năng lượng.
Nếu bạn thích làm gì đó một mình hoặc thích ăn trưa tại bàn làm việc hoặc bất cứ thứ gì khác như vậy, đừng để bất cứ ai khiến bạn cảm thấy như thể bạn “kỳ quặc” hoặc “xa cách” hoặc tệ hơn, “anti-social”. Nếu bạn đang “sạc pin” khi một mình, bạn rất có thể là một người hướng nội, và chỉ biết rằng điều đó thật tốt.
Bây giờ bạn biết lý do tại sao bạn bắt đầu cảm thấy lo lắng trong một cuộc họp kéo dài hoặc khi khách đến nhà không muốn về. Cảm giác đó có thể đúng với người hướng nội, và bây giờ bạn sẽ biết rằng bạn cần phải một mình để mang lại nguồn năng lượng cho bạn.
Tương tự như vậy, bây giờ bạn có thể hiểu tại sao bạn có thể cảm thấy cô đơn khi ngày hôm qua bạn thích một mình. Người hướng nội là những con người bình thường và tất nhiên họ cũng cần những người khác. Trên thực tế, chúng tôi hình thành các kết nối rất mạnh mẽ và sâu sắc khi thấy những người chúng tôi thực sự thích và muốn được ở bên cạnh.
Một khi chúng ta hiểu nhu cầu của chúng ta về sự đồng hành và sự cô đơn, chúng ta có thể đến gần với sự cân bằng hợp lý, nơi chúng ta có nhiều thời gian vui vẻ và tươi mới, nhưng chúng ta không hoàn toàn cô đơn.