
Tôi xin lỗi vì tôi ít nói
Tôi cũng không có ý rằng bạn nên thay đổi, bạn nên cười giả lả, giả vờ hoạt ngôn hay tỏ ra gồng mình đến mệt mỏi. Bạn nên có người hướng dẫn, một chuyên gia để giúp bạn thực hành và sống tốt với xã hội đâu đó ngoài kia mà không cần phải giả vờ làm gì. Bạn ít nói và không mấy mặn mà cuộc nói chuyện? Bạn vẫn có thể làm được theo cách của bạn mà không cần khi nào cũng phải xu nịnh, cười lấy lòng của người khác.
Nó đến từ hai phía, cả bạn cũng có sự thay đổi và bên kia cũng vậy. Từ đó sẽ có sự trung hòa mà bạn vẫn là bạn, bạn vẫn là chính mình chứ không hề mất đi bản thân bạn.
Cho đến giờ, tôi vẫn là một người ít nói. Tôi đã nghe nó rất nhiều từ những người lạ, đồng nghiệp và thậm chí là bạn thân. Tôi không lo lắng về điều đó. Chỉ đơn giản là, tôi biết mình là ai và tôi có thể thấy hơi tội lỗi khi cảm thấy mình nói quá nhiều. Như thể tôi đã chia sẻ quá nhiều về bản thân mình, nhận ra rằng tôi đã dành cho tôi bao nhiêu sự chú ý hoặc chiếm quá nhiều không gian, thời gian hoàn cảnh đó.
Cũng có những lúc tôi ước mình sẽ chiến đấu chống lại sự im lặng của mình và nói điều gì đó. Nhưng tôi không phải lúc nào cũng tuyệt vời khi nói chung và nó có thể cảm thấy như thời điểm trôi qua. Sau đó, đã quá muộn để tôi thể hiện bản thân, điều này dẫn đến một chút nếu hối tiếc. Tôi thường xem xét những gì tôi muốn nói và làm thế nào để nói nó.
Tôi đã từng nhìn thấy khuôn mặt của bạn bè đầy thất vọng khi tôi gặp họ với sự im lặng không nhiệt tình thay vì chia sẻ những câu chuyện với họ. Hoặc những khuôn mặt ngạc nhiên mà họ tạo ra khi họ tìm thấy điều gì đó về tôi vì tôi đã không nói thẳng với họ. Tôi rất vui khi nói về mọi thứ một cách khách quan, nhưng tâm trí tôi dường như thu hút sự chú ý khi nó trở nên quá riêng tư vì tôi tự nhiên khá bảo vệ với những gì tôi chia sẻ về bản thân. Có lẽ sẽ rất vui khi trở thành người có tất cả các câu chuyện, nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn với mọi thứ theo cách này. Tôi sẽ không chia sẻ những điều để làm hài lòng người khác; đó đơn giản là thứ họ phải chấp nhận.
Có những lúc tôi thực sự ước mình có thể nói ra, nhưng họ không thể nói ra. Điều này xảy ra với tôi đặc biệt trong các xung đột và rủi ro đối đầu. Tôi không phải là người làm tăng giọng nói của tôi, nhưng em gái của tôi (hay còn gọi là bạn thân nhất của tôi và bạn cùng phòng trước đây vài năm), cần phải nói ra tất cả trong cuộc xung đột, hoặc hét lên để thoát khỏi căng thẳng và tình trạng năng lượng xấu . Tuy nhiên, điều đó không hiệu quả gì với tôi. Khi chúng tôi cãi nhau, tôi sẽ im lặng, tắt máy và / hoặc rời khỏi phòng. Và con bé ngồi trên đi văng sẵn sàng làm điều đó.
Tôi chỉ không muốn cãi nhau với con bé bởi vì, trong suy nghĩ của tôi, điều đó lan truyền nhiều năng lượng xấu hơn. Tôi muốn bảo vệ cho cả hai và cho chúng tôi thời gian để hồi tưởng lại suy nghĩ để có thể có một cuộc trò chuyện hợp lý, trung thực. Không cần la hét, chỉ cần yên tâm giải thích quan điểm của nhau mà thôi.
Ảnh : Questacon
Tuy nhiên, một lần khi cả hai chúng tôi đều nói về những nỗi uất ức sau một thời gian không hòa thuận, tôi có thể giải thích rằng tôi quan tâm rất nhiều về con bé và mối quan hệ của chúng tôi đến nỗi tôi không thể thừa nhận rằng chúng tôi không hòa hợp lắm. Chúng tôi đã làm mọi thứ cùng nhau, con bé là người bạn tốt nhất của tôi, và chúng tôi vẫn sống bình thường nhưng tôi sẽ không tham gia vào một cuộc tranh cãi với nó.
Và rồi con bé nói với tôi với một giọng nói run rẩy, rằng khi tôi tắt máy như thế, nó làm con bé cảm thấy như tôi không quan tâm tới nói. Giống như các vấn đề không đủ quan trọng để tôi có thể quan tâm làm chi.
Những lời của em nó đã thổi vào tâm trí tôi và đồng thời làm tan vỡ trái tim tôi. Tôi đã vô tình làm tổn thương người gần gũi nhất với tôi chỉ bằng cách muốn bảo vệ mối quan hệ của chúng tôi. Đó là một viên thuốc khó nuốt và một cái gì đó để tôi nhận thức rõ hơn. Nhìn lại, tôi nhận ra cách của tôi không phải là cách tốt nhất để giải quyết mọi việc và tôi biết bây giờ không phải ai cũng sẽ diễn giải sự im lặng của tôi giống như cách tôi làm.
Sau đó thời gian nhanh chóng trôi đi 1 hoặc 2 năm. Chúng tôi đã cùng nhau đi cùng nhau suốt 24 tiếng đồng hồ. Trên đường về, con bé đột nhiên quay về phía tôi, thở dài và nói: Chị là người ít nói nhất trên Trái đất và nó gần như bật cười trước câu nói của chính mình.
Theo cô ấy, cô ấy sẽ bắt đầu tất cả các cuộc trò chuyện và tôi sẽ chỉ trả lời bằng một vài từ hoặc một hmm…
Có thật là như vậy không? Tôi nghĩ lại để xem nó nói có đúng không. Nếu là vậy, tại sao tôi lại làm vậy? Điều đó nói gì về tôi? Nó làm con bé cảm thấy như thế nào? Có phải em gái tôi buồn về điều đó? Hay nó đã chịu đựng đến mức khó chịu? Tôi có nên xin lỗi? Hay tự giải thích? Nhưng giải thích là gì? Tôi có nên bắt đầu nói về một cái gì đó thay vào đó? Tôi nên nói gì sau đó? Tôi không muốn nói điều gì đó chỉ vì lợi ích của nó bây giờ khi con bé chỉ ra điều đó! Hay điều đó cho thấy nó cũng đang cố gắng cải thiện? Hay tôi đang ở trong một tâm trạng tồi tệ và đó là lý do tại sao tôi không nói chuyện? Không, tôi ổn. Mệt mỏi? Vâng, đây là một chuyến đi dài. Nhưng không, tôi cảm thấy khá bình thườn, thậm chí hài lòng. Các chuyến bay rất tốt và bình thường, tôi đã ngủ đủ giấc và những bộ phim tôi đã xem.
“Chị nhìn xem” Con bé kêu lên và làm tôi suy nghĩ. Ngay cả bây giờ chị không có gì để nói về những gì em vừa nói với chị!
Ờ được rồi. Tôi đã hiểu.
Vậy tôi đã làm gì sau đó à? Tôi nói rằng hmm, và cuối cùng chúng tôi đã cười về điều đó và sau đó em nó dành phần còn lại của chuyến đi về nhà nói chuyện với anh chàng bên cạnh. Nó có một người bạn mới và tôi đã có một chút thời gian để suy nghĩ. Suy ngẫm. Tôi bị lạc trong thế giới của riêng tôi. (Nghiêm túc, đôi khi tôi thậm chí không biết tâm trí mình đi đâu, thời gian đột nhiên trôi qua như vậy). Đối với một người có thể bồn chồn như nó, tôi hiểu điều đó không chính xác cải thiện tình hình có một người bạn đồng hành thầm lặng. Trong khi đó đối với tôi, tôi cần xử lý mọi thứ đang diễn ra xung quanh, bởi vì có quá nhiều thứ khi bạn đi du lịch.
Những lần khác, tôi cảm thấy khó chịu với bản thân vì tất cả những cơ hội có thể bị bỏ lỡ của các sự kiện, con người và công việc. Tôi không muốn bỏ lỡ, nhưng đôi khi sự im lặng của tôi giữ tôi lại theo cách mà tôi không thể kiểm soát được trong thời điểm nhạy cảm. Tôi cố gắng không nghĩ về tất cả những gì xảy ra điều đó là gì , nhưng đôi khi chúng phát sinh ở phía sau đầu tôi, khiến tôi tự hỏi làm thế nào những thứ khác nhau có thể xảy ra lại như vậy. Nhưng tôi đoán mọi người đều có những suy nghĩ đó, phải không?
Nói chung, tôi ổn với việc im lặng. Tôi thích ngồi ghế sau để quan sát những gì xung quanh tôi. Chỉ cần làm điều đó, tôi cảm thấy như mình là một phần của cuộc trò chuyện. Nếu ai đó phàn nàn tôi không bao giờ chia sẻ mọi thứ với họ (đây thường là những người tôi không thân thiết), điều đó thực sự không ảnh hưởng đến tôi vì tôi sẽ không làm điều đó chỉ để làm hài lòng người khác. Tôi cố gắng hết sức để không quá im lặng để tôi không thô lỗ, tổn thương, hoặc bỏ lỡ những cơ hội mà tôi muốn đến với một khi tất nhiên tôi đã nghĩ đến chúng.
Bạn đã bao giờ trải qua một thời gian khi bạn đấu tranh với sự im lặng của bạn? Hãy chia sẻ ý kiến của bạn bên dưới.