Hướng NộiGiao Tiếp

Từ nhỏ, tôi bị gán mác ít nói mặc dù không phải vậy

Ngay từ khi còn thơ bé, tôi bị gán mắc ít nói, không chịu hòa đồng cùng bạn bè. Mặc dù có thể nói rằng, tôi năng nổ, nói nhiều và cũng giỡn dai như chúng bạn, vì tôi trong suốt 12 năm đại học đều làm lớp trưởng. Đó là câu chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi lần nhớ lại, lắm lúc tôi vẫn cảm thấy khá khó hiểu vì sao mọi chuyện lại như vậy.

Bố mẹ hay nhắc nhở tôi rằng, “thuyền tam nhị bộ”. Câu này có ý nghĩa, nếu đi thuyền bắt buộc phải có 3 người, còn đi đâu cũng cần có 2 người để cùng nhau hỗ trợ trong những tình huống khẩn cấp mà không ai lường trước được. Sở dĩ tôi thường bị nói như vậy là tôi thường xuyên làm gì cũng một mình, thui thủi đến một mình trông phát tội lên được. Tôi cảm thấy không có gì khi ở một mình, làm một mình và thậm chí ngồi thẫn thờ một mình.

Thành thử ra, sau mỗi lần đi học về, tôi chạy ra khu vực gửi xe đạp thật nhanh ra khỏi trường và đi trên đường thật chậm. Thói quen này tôi duy trì cho đến tận năm học hết đại học ( giờ vẫn thế). Thừa nhận là những lúc như vậy, tôi cảm thấy dễ chịu, tôi vẫn nhớ quang cảnh mọi người xung quanh mình, tiếng cười nói rôm rả sau giờ học, ánh nắng chang chang hay những cơn mưa xối xả.

Dĩ nhiên những lúc như thế, tôi thường cố tình đi thật chậm để tận hưởng. Và có lẽ, những điều vừa kể trên, lý do tôi có thể vin vào khi mà thích nhìn ngắm mọi vật xung quanh, thích nghe ngóng và suy nghĩ một mình mà không hề ai biết.

Trong một lần năm lớp 11, mẹ tôi đi họp phụ huynh về. Khi đó bà không than phiền gì về tôi chuyện lực học, mà chỉ nói về chuyện giao tiếp. Sổ liên lạc với cái bìa màu vàng, kèm theo lời phê “Cần hòa đồng với các bạn nhiều hơn” khiến tôi không bao giờ quên nổi.

Sự rộng lượng và sự tự mở lòng và cũng là cách chúng ta hoàn toàn tự mở lòng. Bạn không còn phải bận tâm chôn chặt mình với những thứ bên trong nữa. Cách tốt nhất để chúng ta mở lòng, đó là hãu làm bạn với chính mình và với những người khác./ Ảnh : Quotefancy

Sau đó mẹ có dẫn chứng rằng, cả đời không thấy bạn bè về nhà tôi chơi, trong khi cậu em trai và cô em gái thì bạn bè của chúng vẫn về thường xuyên. Cũng trong học kỳ 1 năm đó, tôi đã không còn giữ chức vụ lớp trưởng, vì tôi không có sự năng nổ hoạt bát như bao bạn lớp khác vậy.

Và vẫn chưa chấm dứt.

Cách đây 2 năm khi shop nơi tôi làm việc tổ chức đi du lịch chơi bời. Tối hôm đó cô một cậu đồng nghiệp vô cùng thắc mắc hỏi rằng tại sao có những lúc anh trầm ngâm không nói gì, đôi mắt nhìn đi đâu đó xa xăm không mở lời với ai, có lúc anh quá ít nói. Tôi bật cười, tôi hỏi rằng, thế những lúc tôi hoạt bát năng động, giỡn nhây thì cậu có nhớ không; cậu bảo có nhưng chỉ lúc anh trầm ngâm lại khiến cậu nhớ nhất. Tôi vẫn nhớ những lúc đó, tôi chỉ thích nghe mọi người nói cười, không tham gia hoạt động, hoặc có tham gia hoạt động thì chỉ cắm cúi làm việc. Tôi ghét mấy chuyện không liên quan, vì có biết gì đâu để mà nói.

Và rồi, cũng lúc đó, tôi tìm hiểu về chủ đề hướng nội, đọc nhiều tài liệu sách báo trong nước lẫn nước ngoài. Kể từ đó trở đi tôi biết mình là một người hướng nội, ít nói, thích một mình. Sau cùng, tôi tổng hợp biên soạn cuốn “tại sao em ít nói thế” vừa được xuất bản đầu năm, đại diện cho tất cả các bạn hướng nội. Cuốn sách đó không phải tản văn tâm sự, mà thiên về kỹ năng nhiều hơn. Quyết định đó dựa trên sự quan sát rất dài của nhiều bạn gặp phải vấn đề nhưng không biết cách giải quyết. Tôi không chọn giải pháp viết tản văn vì biết khả năng của mình hạn chế, hơn nữa dòng sách sống nội tâm trên thị trường rất nhiều sẵn có.

Tôi thấy ít nói vẫn có những lợi thế riêng, đó là lúc tôi quan sát được nhiều thứ và có được cuốn sách “Tại sao em ít nói thế”, và những lời khuyên dành cho bạn bè tôi khi họ gặp phải khó khăn bằng cách theo dõi trong khoảng thời gian nhất định. Tôi hay được mọi người nhận xét rằng có tố chất của người trưởng thành, sâu sắc, có kinh nghiệm sống phong phú. Tất cả những lời khen đó, tôi có được vì tôi biết mình là người hướng nội.

Ảnh : Nazarah’s Journey to Truth

Mặc dù vậy, tôi vẫn đang cải thiện nhược điểm của tính hướng nội và phát huy thế mạnh của nó. Hướng nội luôn là điều tuyệt vời. Để có thể thích nghi hòa đồng với thế giới hướng ngoại mỗi ngày, tôi cần bỏ bớt cái tôi bên trong để tận hưởng và đón nhận những điều tốt đẹp của cuộc sống bên ngoài đang có rất nhiều điều diệu kỳ đón chờ.

Ít nói, bạn không có tội lỗi gì cả, thay vào đó, bạn cần thay đổi giống với sự thích nghi và tôi đảm bảo rằng, bạn sẽ không có gì phải mặc cảm về nó.

Tôi là người hướng nội, ít nói.

 

Loading

Huy Đức

Tư vấn giao tiếp, công việc, hướng nghiệp, công việc và mối quan hệ cho người hướng nội. Email: info@bloghuongnoi.com Phone 0977.201.561 Skype : shinwa0204

Related Articles

Trả lời

Back to top button